Nói đến trách nhiệm của người ngôn sứ, nói riêng, và của người tín hữu nói chung, chúng ta nhớ ngay đến lời Chúa trong Sách E-dê-kien sau đây:
“ Phần ngươi, hỡi con người, Ta đã đặt người làm người canh gác cho nhà Ít-ra-en. Ngươi sẽ nghe lời từ miệng Ta phán ra, rồi thay Ta bảo cho chúng biết. Nếu Ta phán với kẻ gian ác rằng: “ Hởi tên gian ác, chắc chắn ngươi phải chết.”, mà người không chịu nói để cảnh cáo nó từ bỏ con đường xấu xa, thì chính kẻ gian ác ấy sẽ phải chết vì tội của nó, nhưng Ta sẽ đòi người đền nợ máu nó. Ngược lại, nếu ngươi đã báo cho kẻ gian ác phải từ bỏ con đường của nó mà trở lại. Nhưng nó không trở lại, thì nó sẽ phải chết vì tội của nó. Còn ngươi, ngươi sẽ cứu được mạng sống mình” (Ed 33:7-9)
Lời Chúa trên đây thức tỉnh và nhắc nhở những ai có trách nhiệm dạy dỗ chân lý và loan báo Tin Mừng Cứu Độ của Chúa Kitô, đặc biệt trong hoàn cảnh thế giới ngày nay, nơi con người đang phải sống trong hai nghich cảnh: một đàng là chủ nghĩa vô thần (atheism) chối bỏ Thiên Chúa, bài xích và bách hại mọi niềm tin tôn giáo để chỉ còn đề cao sức cần lao, óc sáng tạo, hứa hẹn một “cánh chung luận” hảo huyền về một thiên đường hạ giới. Nhưng thực chất và thực tế đã cho thấy đó chỉ là lừa bịp để che đậy những bất công, gian dối, độc ác và bóc lột người cách vô nhân đạo mà thôi. Đàng khác, là chủ nghĩa đưa vật chất, tiền tài, danh vọng và mọi vui thú vô luân vô đạo lên ngôi Thượng Đế. Đây cũng là một hình thức vô thần của chủ nghĩa tục hóa (laicism, secularism) đang lan tràn ở khắp nơi, mà hậu quả là phá hủy mọi giá trị tinh thần, luân lý, đạo đức cũng như coi rẻ hay khinh chê mọi niềm tin tôn giáo để chi biết sống và hưởng thụ tối đa mọi vui thú trên đời này trong giây phút hiện tại, không cần thắc mắc gì về một “cánh chung luận" nào cho tương lai của thân phận con người.
Cả hai chủ nghĩa trên đây đều không đem lại hạnh phúc thực sự cho con người, nếu không muốn nói là chỉ xô đẩy cho nhanh con người vào hố sâu của nghèo đói cả về thể xác lẫn tinh thần và đạo đức.
Vì một đàng, kẻ cai trị chỉ mượn bình phong giải phóng để che đậy thực chất phi nhân của chủ nghĩa, lòng tham ô vô đáy của kẻ cầm quyền, muốn vơ vét mọi của cải cho tập đoàn mình, gửi tiền ra nước ngoài để phòng thân sau khi đã bóc lột người dân cách tàn nhẫn, vô nhân đạo trong một chế độ cai trị độc đoán, phi dân chủ, phi đạo đức. Mọi sáo ngữ về tự do, độc lập và hạnh phúc chỉ là cái thúng quá nhỏ không thể úp được con voi khổng lồ gian ác, lừa bịp, dối trá, không thể thuyết phục được ai tin theo, ngoại trừ những kẻ ngây thơ, xu nịnh.
Mặt khác, bên kia thái cực, là