Câu hỏi được đặt ra là người tín hữu nói chung, chúng ta có trách nhiệm gì về phần rỗi của người khác?
Để trả lời câu hỏi trên, trước hết chúng ta cần ghi nhớ và tin vững chắc rằng Thiên Chúa là tình yêu, “Đấng muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý.” (1 Tm 2 :4)
Đó là lý do vì sao Người đã sai Con Một là Chúa Kitô đến trần gian để “hiến nạng sống mình làm giá chuộc cho muôn người”. (Mt 20: 28)
Nhưng cho dù Thiên Chúa là tình thương, chậm bất bình và hay tha thứ, và dù công nghiệp cứu chuộc của Chúa Kitô là vô giá và đủ cho con người được cứu độ, nhưng nếu con người không cộng tác vào ơn cứu độ này qua quyết tâm từ bỏ tội lỗi và sống theo đường lối của Chúa, thì Chúa không thể cứu ai được. Nghĩa là không thể khoán trắng việc cứu rỗi cho Chúa để không làm gì nữa về phần mình, tức cá nhân con người, hay tệ hại hơn nữa, cứ sống theo những dục vọng để làm những việc gian ác như giết người, trộm cướp, bóc lột người khác, cờ bạc, dâm ô,... thì dù có tuyên xưng hàng trăm ngàn lần “Chúa Kitô là Cứu Chúa của tôi” (Christ is my Savior) thì cũng vô ích mà thôi, vì đời sống thực tế đã mâu thuẫn hoàn toàn với lời tuyên xưng đức tin ngoài môi miệng. Nói khác đi, ta không thể lấy cớ Chúa yêu thương, hay tha thứ để đi hàng hai là vừa tin có Chúa vừa đi đường sai trái, thay vì quyết tâm đoạn tuyệt với tội lỗi và sống theo đường lối của Chúa để được cứu độ và vui hưởng hạnh phúc đời đời trên Nước Trời mai sau.
Những ai có thái độ hay đời sống hai chiều trái ngược như vậy, thì xin nghe lại lời Chúa Giêsu đã nói rõ như sau:
“Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: lậy Chúa! lậy Chúa! là được vào Nước trời cả đâu. Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời mới được vào mà thôi.” (Mt 7 :21)
Sở dĩ Chúa đòi hỏi như trên là vì con người có tự do để chọn lựa hoặc sống cho Chúa, yêu mến và tôn thờ Chúa trên hết mọi sự. Hay khước từ Chúa để sống theo ý riêng của mình và tự do làm những điều nghich với tình thương, công bình và thánh thiện của Chúa, như giết người, trộm cắp, bất công, dâm đãng, ô uế, tôn thờ tiền bạc và mọi vui thú vô luân vô đạo như thực trang của con người ngày nay ở khắp mọi nơi trên thế giới, đang sống với “văn hóa của sự chết”, quay lưng lại hoàn toàn với Thiên Chúa, là Đấng có thật, đang ngự trên Trời và trong tâm hồn của những ai thực tâm yêu mến Người.
Thật